ÁNG MÂY TRẮNG NGẦN

 

 

Thích Nữ Giới Châu

 

 

 

 

Kính lạy giác linh Ôn!

Hôm nay con viết những ḍng tưởng niệm này hầu kính dâng lên giác linh Ôn bằng tất cả tâm thành của một môn đệ. Và cũng là để ôn lại “bài học thân giáo” khi con được thiện duyên hầu cận Ôn trong những ngày cuối đời - trước khi Ôn trở về với Phật!

Con về hầu Ôn được hai ngày, Ôn không ăn cháo, không uống thuốc, thân Ôn gầy ốm, má Ôn hóp lại. Con bạch Ôn: “Nh́n Ôn sao giống như h́nh đức Phật tu sáu năm khổ hạnh”. Ôn b́nh thản, không một tiếng trách mắng con. Con bạch Ôn: “Ôn cho con đưa Ôn vô bệnh viện để bác sĩ chuyền nước biển cho Ôn khỏe”. Ôn im lặng.

Con năn nỉ Ḥa thượng Nguyên Trí thưa Ôn giùm. Ngài Nguyên Trí từ Arizona về đến chùa Bát Nhă, lập tức vô thăm Ôn. Thấy Ôn quá ốm, Ngài hối thúc con kêu xe cấp cứu để đưa ôn vô bệnh viện. Ở pḥng cấp cứu, chỉ một người được ở lại với bệnh nhân. Thầy Hải Quang ngồi ngoài pḥng chờ đợi. Ngài Nguyên Trí ngồi trong xe chờ kết quả chẩn bệnh của Ôn lúc nửa khuya. Bác sĩ đến khám, thân thiện, vui vẻ, hỏi “Ôn là ai?” Con cao hứng giới thiệu một loạt về Ôn. Ôn là vị Ḥa thượng cao nhất trong Giáo hội của tôi; Ôn là Chủ Tịch của Hội Đồng Giáo Phẩm Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hoa Kỳ; Ôn là nhà văn hóa, nhà giáo dục; Ôn cũng là dịch giả, đă dịch nhiều sách từ Anh văn sang tiếng Việt… Con tưởng Ôn hoan hỷ khi nghe con giới thiệu về Ôn. Nhưng Ôn rầy con: “Con nói mấy chuyện đó làm ǵ?”

Kính bạch Ôn! Những ǵ Ôn đă làm cho đạo pháp, cho dân tộc, Ôn xem nó như áng mây bay. Mây bay giữa bầu trời bao la; mây làm ra những hạt mưa tưới tẩm cho mùa màng, cây cối được xanh tươi, nhưng mây không lưu trú nơi nào trên hư không. Cũng thế, với thân gầy ốm nhưng trí tuệ tuyệt vời, Ôn đă đem giáo pháp Thế Tôn đến với đồng bào Phật tử khắp nơi bằng thân giáo, khẩu giáo và bằng những quyển sách Ôn đă trước tác, phiên dịch… nhưng Ôn không chấp trước những ǵ Ôn đă hiến tặng cho đời!

Đứng bên cạnh Ôn, con thấy những cô y tá lấy máu xét nghiệm mà  ḷng con se thắt. Lấy máu xong, tay Ôn sưng to. Ôn nằm yên, không than van, không rên rỉ. Khuôn mặt Ôn thật b́nh thản đến nỗi cô y tá nhờ con hỏi, “Ôn có đau không?” Con muốn hỏi thật to để Ôn nghe, nhưng cổ con nghẹn cứng, hai hàng nước mắt con chảy. Con nói khẽ trong miệng: “Ôn có đau không?” Con xoa bóp bàn chân Ôn hầu mong giảm bớt sự đau đớn của Ôn. Con không biết Ôn đang nhập thiền ở đệ thứ mấy? Nh́n sức chịu đựng cơn đau của Ôn, con biết Ôn đang hành pháp vô sanh nhẫn, thân giả, tâm giả, và bệnh cũng giả, nên Ôn thật b́nh thản khi cơn bệnh đang hành hạ tấm thân tứ đại của Ôn.      

Hai hôm sau, bác sĩ muốn xét nghiệm thêm để biết bệnh trạng rơ hơn.  Ôn dạy con nói với bác sĩ,“tuổi Ôn đă lớn, gần 80, sống chết là chuyện b́nh thường. Ôn không muốn tốn phí của bệnh viện, và cũng không muốn làm phiền bác sĩ, y tá”. Khi bác sĩ rời pḥng, Ôn dạy tiếp: “…ḿnh có Phật Dược Sư và Quán Thế Âm Bồ Tát, sống chết đều nhờ Phật. Ôn đă 80, việc giáo hội Ôn đă làm xong. Các chùa Ôn hướng dẫn đă có Tăng ni. Quư thầy cô thay Ôn để hướng dẫn Phật tử. Tất cả những ǵ cần làm, Ôn đă làm. C̣n ǵ để Ôn luyến tiếc mà phải mổ xẻ thân này cho tốn kém. Hăy xem tử sanh như một cuộc hành hương qua trần thế. Nếu thân này đến lúc mạng chung, th́ việc kéo dài mạng sống thêm một thời gian ngắn nào có nghĩa ǵ”. Ôn thật phi thường, Ôn ơi! Ngôn từ nào cho đủ để con nói lên ḷng can đảm, sức chịu đựng, và trí minh mẫn của Ôn! 

Sau khi nói chuyện với bác sĩ, Ôn dạy con: “Làm thủ tục xuất viện để Ôn về chùa tịnh dưỡng. Người xuất gia cả đời sống trong cảnh già lam thanh tịnh, th́ giây phút cuối đời nên trút hơi thở cuối cùng trong sự ấm cúng Thiền môn.” Con đi gặp y tá trưởng để kư giấy ra viện, quư Thầy thu dọn dụng cụ cá nhân của Ôn. Nét mặt Ôn thật hoan hỷ khi nghe tin đưa Ôn về chùa. Quư Thầy cũng vui vẻ cùng Ôn. Ôn cười thật tươi. Riêng con lo lắng v́ sợ Ôn mất sức nếu Ôn không ăn, không uống. Trước khi ra về, vài cô y tá Mỹ đến chắp tay tạm biệt Ôn với giọng nói nho nhỏ lẫn vài giọt nước mắt trên khóe: “Xin ông ban phép lành cho chúng tôi!” Dù thân bệnh, nhưng tâm Ôn không bệnh, nên Ôn đă gieo niền tin đến những người khác niềm tin tôn giáo…

Và cuối cùng nỗi lo sợ của con không tránh khỏi. Về đến chùa, Ôn lại bỏ ăn, bỏ uống. Vài ngày sau, Ôn giă từ trần gian hệ lụy này một cách b́nh an. Nh́n Ôn nằm yên bất động, con cảm thấy chới với, bơ vơ. Con muốn đến cầm tay Ôn vĩnh biệt lần cuối, nhưng tiếng niệm Phật của Tăng ni quá lớn đă kéo tay con lại. Con ngồi yên niệm Phật với những giọt nước mắt chảy dài trên má.

Con đă gặp Ôn nhiều lần, nhưng không lần nào con được hầu chuyện cùng Ôn hơn mười phút.  Lần này, con thực sự được gần gũi săn sóc Ôn khá lâu, nhưng không ngờ đây là lần cuối.  Những ngày tháng cuối đời của Ôn để lại trong con bài học: Hăy để tâm ta luôn tự tại cho dù đang đứng giữa Sanh - Tử đôi bờ. Bậc Đại sĩ xuất trần không để tâm ḿnh dính mắc, ràng buộc khi đối diện trước cuộc đời mộng ảo, phù du!

Kính bạch giác linh Ôn!

Tang lễ của Ôn xong, con về lại Denver - Colorado. Ngồi trên máy bay, nh́n ra bầu trời mây trắng mênh mông, con nhớ Ôn chi lạ. Con tự thầm nhũ ḷng ḿnh rằng: Ôn không mất, Ôn chỉ thay đổi sắc tướng để ḥa quyện vào thế giới bao la vô tận muôn đời. Cuộc đời Ôn đẹp như áng mây trắng ngần bay qua trần thế, thong dong, tự tại, phải không bạch Ôn!

 

 

 

 

 

 


 
Bài vở đóng góp xin gửi về: baivochanhphap@gmail.com
Copyright © 2009 Chanh Phap Newspaper
Last modified: 06/07/11