Câu chuyện của

Sư Tử và Chó Rừng

 

Bạch Xuân Phẻ dịch

 

 

Thời xa xưa ở Ấn Độ, có một con sư tử khổng lồ sống trong khu rừng già ở Hy Mă Lạp Sơn. Mặc dù khỏe mạnh, sư tử này không bao giờ ăn hiếp các loài động vật khác mà không có lư do. Một ngày nọ, sau khi hạ một con trâu và có một bữa ăn bổ dưỡng, sư tử trở về hang động của ḿnh. Trên đường về đă gặp một con chó rừng; chó nói với sư tử: Hỡi chúa tể sơn lâm. “Xin hăy nhận tôi làm người đầy tớ khiêm tốn để phục vụ cho người.”  Sư tử đă từ ái nói rằng: “mong muốn đó được thành sự thật."   Chó rừng rất là thông minh tinh xảo, bởi v́ nó biết nó sẽ không c̣n phải đi săn ṃi nữa, và sẽ ăn ṃi c̣n sót lại của sư tử.

Từ ngày đó, chó rừng phục vụ cho sư tử và ngược lại luôn luôn có một bữa ăn đầy đủ từ thức ăn thừa. Chó rừng đă được thực sự hạnh phúc v́ nó không bao giờ phải đi t́m kiếm thức ăn trong rừng rậm. Kể từ đó, từ một con chó rừng đói đă trở thành béo ph́ và mạnh mẽ. Các loài động vật khác trong rừng bắt đầu lo v́ nó đă gần sư tử. Chó rừng thậm chí sẽ đi vào rừng và bắt nạt các loài động vật nhỏ lớn như nhau.  Biết là không thể làm ǵ, con vật nhỏ bắt đầu tôn trọng chó rừng.  Nhận thấy các con vật có cảm giác sợ hăi ḿnh, chó rừng nghĩ rằng, "Ta thật sự mạnh mẽ. Tất cả các động vật đang sợ hăi. Chỉ có sư tử mới mạnh hơn ta trong toàn bộ khu rừng già này mà thôi. "

Một ngày hôm nọ, chó rừng thấy một con voi đơn độc trong rừng. Chó rừng chỉ về hướng con voi ở xa và nói: "Hỡi chúa tể, tôi sẽ hạ con voi kia làm thịt. Cho đến nay, tôi đă được ăn đồ dư của người, nhưng ngày này người sẽ ăn đồ dư của tôi."  Sư tử lấy làm ngạc và cảnh báo chó rừng đừng làm hại đến con voi. Chó rừng đầy niềm tự hào, chạy xuống đồi và tấn công con voi. Con voi tức giận dùng ṿi đâm chó rừng và nện nó vào thân cây. Chó rừng chết ngay tại chổ. Con sư tử kia là một trong những tiền thân của Đức Phật.

Ngụ ư câu chuyện: Những niềm tự hào giả tạo hay chủ quan quá đáng luôn luôn dẫn đến sự rắc rối.

 

The Tale of the Lion and the Jackal

In ancient India, a huge lion lived in the forests of the Himalayan mountain range. Although he was strong, he never troubled other animals without reason. One day, after hunting down a buffalo and having a hearty meal, the lion was returning to his cave. He met a jackal on the way, who came to him and said, O' King, you are the mightiest of all animals. Please accept me as your humble servant.” The lion was kind and said, “As you wish, O' jackal.” The jackal was smart because he knew he would not have to hunt anymore, and will live on the leftover of the lion's meals.

From that day on, the jackal served the lion and in return always had a full meal from the leftovers. The jackal was indeed happy, as he never had to go in search of food in the dense forest. Soon, the starving jackal became fat and strong. The other animals in the forest started to fear him because he was close to the lion. The jackal would even go to the forest and bully the small and big animals alike. As there was nothing they could do, the animals started respecting the jackal. Seeing the animals feeling scared of him, the jackal thought, “I am getting powerful. All animals are scared of me. Only the king is stronger than I in the entire forest.”

The next day, the jackal saw a lonely elephant in the forest. He pointed to the distant elephant and said, “O' King, I will hunt down the elephant for you. So far, I have been feeding on your leftovers, but today you will feed on mine.” The lion was shocked at what he heard, but he warned the jackal to leave the elephant alone. The jackal filled with false pride ran down the hill and pounced upon the elephant from above. The angry elephant lifted the jackal in his trunk and banged him against a tree. The jackal died at once. The wise lion was none other than the Buddha himself.

 

 

 


 
Bài vở đóng góp xin gửi về: baivochanhphap@gmail.com
Copyright © 2009 Chanh Phap Newspaper
Last modified: 09/01/10