Nụ cười
Nụ cười mở cửa tâm linh
Cho duyên kết hợp cho t́nh nở hoa
Hận thù buông bỏ ngàn xa
Nối ṿng tay lớn chan hoà thân thương
Phải đâu bao nỗi đoạn trường
Cười môi héo hắt vấn vương lụy phiền
Phải đâu nước đổ thành nghiêng
Tây Thi cười hận đảo điên thói đời
Cười như biệt tích muôn nơi
Giờ đây tao ngộ nguồn vui rạt rào.
Ḱa xem Phật Tổ nhiệm mầu
Nụ cười thanh thoát sạch làu trần ai
Thanh b́nh hương toả từ bi
Nụ cười an lạc lối đi nhạc vàng
C̣n đâu duyên kiếp bẽ bàng
Thiên Thai mở lối huy hoàng bước lên
Sáng soi sẵn có trăng lành
Đài sen sẵn có cung đ́nh đợi trông
Người ơi xin chớ ngại ngùng
Nụ cười trao tặng gởi ḷng nhau đây.
Chiếc vơng thiêng
Đă có bên ḿnh chiếc vơng thiêng
Th́ đây sẵn giữa cơi vô biên
Giăng ngang qua đó nơi vười Huệ
Ngắm ánh trăng thanh đón gió Thiền.
Dưới mái hiên hoa ngửa mặt nằm
Lung linh ánh nguyệt chiếu chân không
Ru ta gió thoảng về vô thỉ
Thơm ngát Thiền hương tươi mát ḷng
Kẽo kẹt vơng đưa tiếng nhạc vàng
Vào nơi vũ trụ chẳng thời gian
Vườn thơ ngập lối chân như thể
Suối tịnh trào dâng mạch sống tràn.
Thương hại trần gian chưa hiểu ta
Bôn ba t́m kiếm khắp muôn nhà
Ta đâu nào phải Ta suy tưởng
Trong cái đi t́m đă cách xa
Dệt lại trần gian muôn ư thơ
Gửi về theo gió chốn xa mờ
Hoà lên nhạc lư cho tan mộng
Để rơ phù sanh kiếp hững hờ.
THẮNG HOAN